Mấy hôm trước, trong bữa cơm, thằng em cứ cằn nhằn gạo gì đâu mà lạt nhách. Tôi lý giải là gạo giờ đây người ta chà kỹ lại còn đánh bóng nên lớp cám bên ngoài bong hết, vo gạo nước trong vắt, không lạt mới lạ. Đột nhiên, nó ngẩn ra : “ Bao lâu rồi mình không uống nước cơm chị Năm hén ? ” .
Cuối tuần, nó về quê tải xuống một bao gạo, nói gọn : “ Gạo chà lứt lắm, ăn cho có chất ”. Nhưng hình như cho có chất chỉ là nguyên do phụ, cái chính là cu cậu thèm nước cơm .
Lần cuối cùng tôi uống nước cơm tôi cũng không nhớ rõ, có khi 10 năm, 15 năm hay 20 năm rồi cũng nên.
Bạn đang đọc: Bao lâu rồi mình không chắt nước cơm?
Hồi thằng em mới sanh, tôi lên 5. Thiếu sữa nên ngày 3 bữa, má chắt nước cơm rồi pha đường cho thằng nó uống thêm .
Ảnh internet
Nhà có 5 anh chị em. Năm tôi lên 8, thằng em lên 3 thì hai đứa được giao giữ nhà, chơi với nhau và kiêm nhiệm vụ nấu cơm. Lần nào cũng vậy, tôi cố ý đổ nước nhiều một chút. Khi nồi cơm sôi kêu lục bục; nắp nồi nhấc lên, sập xuống xập xình là thời điểm vàng để chắt nước cơm.
Bếp thì cao, tôi thì thấp bé nên mỗi lần chắt nước cơm là mỗi lần khổ. Nhón chân, rướn cổ đã mệt mà còn phải làm cho thật nhanh để còn đậy vung lại, nếu không cơm không đủ nhiệt sẽ sống. Nồi cơm to, khói nóng bốc nghi ngút như muốn luộc chính bàn tay nhỏ bé của tôi. Sau một hồi quần thảo cũng được chén nước cơm trắng đục, sền sệt .
Thằng em tự khi nào đã thò lò mũi xanh cầm muỗng chờ sẵn ở bàn. Tôi lấy cục đường tán, dùng dao cạo nhè nhẹ cho đường rơi vào chén nước cơm rồi quậy lên đưa cho cu cậu. Uống nước cơm chứ có sang cả gì đâu mà nhìn thằng em ngồi chờ trịnh trọng, thương quá là thương !
Nhiều hôm canh không đúng lúc, cơm sôi quá già, chắt ra chỉ được độ vài muỗng là đến khổ. Phần vì một lát cơm nhão sẽ bị má la, phần vì thương thằng em cứ mếu máo vì nước cơm quá ít. Mỗi lần như vậy, tôi chỉ biết chữa cháy bằng cách nấu một chút ít nước nóng pha vào chén nước cơm cho loãng ra .
Source: https://cungtrochuyen.com
Category : Cách Nấu Ăn